Ấn tượng đầu tiên:
“Em nào có thắc mắc có thể gửi email cho thầy!”
Buổi học đầu tiên với lớp thầy đã nói như thế. Bằng cách này hay cách khác, thầy sẵn sàng lắng nghe chúng tôi và mong đợi chúng tôi độc lập, tin vào chính mình và nói những gì mình nghĩ. Thái độ tích cực ấy không thể nào tôi quên được và vẫn thầm biết ơn thầy. Những tiết học của thầy là những tiết học chưa – bao - giờ - chán. Những dẫn chứng sinh động được lồng vào mỗi định như một quyển sách đầy màu sắc. Dạy bài giữ chữ tín, thầy kể về truyền thuyết người võ sĩ đạo tự sát để giữ trọn lời hứa với bạn mình. Nói về trách nhiệm giữ gìn truyền thống tốt đẹp của dân tộc, thầy nhắc đến nền văn hóa Việt mang tính chất “thủy tính”, có thể xói mòn đất đai nhưng cũng mềm mại dung hoà các nền văn hóa. Bàn tới vấn đề bảo vệ môi trường sinh thái, thầy nói tới bộ “Quốc triều Hình Luật” thời Lê đã quy định việc xử phạt nghiêm tội xả rác trên đường từ rất lâu...
Khi chúng tôi mắc một khuyết điểm chung là “chúi mũi” vào lí thuyết, không gắn bó với thế giới xung quanh, thầy luôn đề cao tính thực tiễn và những bài học của thầy đều liên hệ rõ ràng với cuộc sống. Tuy không phải điều gì chúng tôi cũng mới biết lần đầu nhưng những bài giảng như thế đã nhắc nhở chúng tôi quan tâm hơn đến xã hội bên ngoài, rằng đôi khi, phải khao khát được nhảy lên một toa xe lửa, chạy“dưới đất” và đi đến nơi xa...
Người học trò cảm thấy sự học là quý báu khi nào nếu không phải là khi cảm nhận được rằng kiến thức mình học là nảy sinh từ nhu cầu thực tế? Vì suy cho cùng, việc học không nhằm mục đích gì khác ngoài “để biết, để làm, để làm người”. Và cứ như thế, những bài giảng của thầy đi vào lòng học trò chúng tôi một cách đầy thuyết phục.